Juhani Pallasmaa
Tóm tắt:
Bài tiểu luận của kiến trúc sư nổi tiếng người Phần Lan, Juhani Pallasmaa, giới thiệu về phương pháp luận Hiện tượng học trong kiến trúc và một cách tư duy, tiếp cận mới trong việc tạo ra những trải nghiệm không gian cùng những kết nối tinh thần sâu sắc giữa môi trường xây dựng và con người. Đồng thời tác giả cũng đặt lại những câu hỏi về bản chất và giá trị cốt lõi của kiến trúc trong đời sống con người ngày nay.
HÌNH THÁI CỦA CẢM XÚC – Một góc nhìn về Hiện Tượng Học trong Kiến Trúc (Phần 1)
HÌNH THÁI CỦA CẢM XÚC – Một góc nhìn về Hiện Tượng Học trong Kiến Trúc (Phần 2)
NHỮNG CẢM XÚC NGUYÊN SƠ CỦA KIẾN TRÚC
Tôi vẫn luôn cho rằng kiến trúc không thể chỉ là một trò chơi đơn thuần về hình khối. Quan điểm này không xuất phát từ những sự thật hiển nhiên rằng kiến trúc thường bị ràng buộc với mục đích thực tiễn của nó và rất nhiều những điều kiện bên ngoài. Thế nhưng nếu một công trình không thể đáp ứng được những điều kiện cơ bản về hiện tượng học để cấu thành nên nó như một biểu tượng về sự tồn tại của loài người, công trình đó sẽ không thể tác động đến những xúc cảm liên kết với tâm hồn của chúng ta thông qua những hình ảnh mà nó tạo ra. Hiệu ứng kiến trúc được dựa trên những thứ mà chúng ta gọi là cảm xúc nguyên sơ. Những cảm xúc này tạo nên những ngôn ngữ cơ bản của kiến trúc theo một cách chân thật nhất và bằng cách sử dụng những ngôn ngữ này, một sản phẩm có thể trở thành kiến trúc và không chỉ là một khối điêu khắc cỡ lớn hoặc một hình vẽ phối cảnh.
Kiến trúc chính là sự biểu hiện trực tiếp của khái niệm tồn tại, của sự hiện diện của loài người trên thế giới này. Nó là sự biểu hiện trực diện bởi vì kiến trúc phần lớn dựa trên ngôn ngữ của cơ thể- điều mà ngay cả tác giả và người sử dụng cũng không ý thức được.
Những hình thức trải nghiệm sau có thể là một trong những cảm xúc nguyên sơ đến từ kiến trúc:
– ngôi nhà như một biểu tượng của văn hóa trên một vùng đất, ngôi nhà như một sự phóng chiếu của con người và một điểm quy chiếu đến vùng đất đó;
– tiếp cận một công trình, nhận ra sự cư ngụ của con người hoặc một hình thức có sẵn dưới hình dạng của một ngôi nhà;
– đi vào một vùng ảnh hưởng của một công trình, bước vào lãnh địa của nó, thường là gần công trình
– có một mái nhà trên đầu, được cư ngụ và che chắn
– bước vào một ngôi nhà, bước qua cánh cửa, bước qua lằn ranh giữa nội thất và ngoại thất
– về nhà hoặc bước vào nhà vì một mục đích cụ thể, một kì vọng hoặc một sự thỏa mãn, cảm giác xa lạ và thân thiết.
– ở trong một căn phòng, cảm giác an toàn, cảm giác cùng nhau hoặc sự cô lập
– nằm trong vùng ảnh hưởng của điểm trung tâm nơi liên kết toàn bộ công trình, ví dụ như bàn, giường ngủ hoặc lò sưởi
– đối diện với ánh sáng hoặc bóng tối đang bao trùm không gian, không gian của ánh sáng
– nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ như sự liên kết với cảnh quan/ vùng đất
Tôi cho rằng trải nghiệm sự cô đơn chính là một trong những cảm xúc cơ bản mà kiến trúc mang lại, cũng như những trải nghiệm về sự tĩnh lặng và ánh sáng thường được tìm thất trong những trang viết của ( Louis) Kahn. Một trải nghiệm kiến trúc mạnh mẽ luôn đem đến cảm giác cô đơn và tĩnh lặng bất kể có bao nhiêu người hoặc tiếng ồn xung quanh. Trải nghiệm nghệ thuật là cuộc đối thoại riêng tư giữa tác phẩm và người sử dụng và loại bỏ tất cả những tương tác khác- Experiencing art is a private dialogue between the work and the person experiencing it which excludes all other interaction.
Những cảnh quan tự nhiên không bao giờ có thể biểu hiện sự cô đơn theo cùng một cách mà các công trình (nhân tạo) đem đến. Thiên nhiên không cần đến con người để biểu hiện bản thân nó, nhưng một công trình chính là đại diện cho người xây dựng nên nó và cũng đồng thời tiết lộ sự vắng mặt của họ. Cảm giác đau đớn khi bị bỏ lại một mình thông qua phương pháp biểu hiện ẩn dụ được dựa trên phần lớn những dấu hiện liên quan đến con người, những dấu hiệu đó như một sự gợi nhớ về cảm giác cô đơn đối với người thưởng thức.
Trải nghiệm kiến trúc rõ ràng và có lẽ là quan trọng nhất là cảm giác được ở một nơi độc nhất (unique place). Một phần của trải nghiệm mạnh mẽ này thông thường chính là ấn tượng về một điều gì đó thiêng liêng: đây là nơi dành cho những điều thiêng liêng (higher beings). Một ngôi nhà có thể trông như được xây dựng cho một muc đích thực tế, nhưng sự thật là nó là một phương tiện siêu hình học, một công cụ thần bí mà chúng ta dùng để tạo ra sự phản chiếu về cái vô hạn lên sự tồn tại hữu hạn của loài người.
Kiến trúc vẫn luôn được cư ngụ bởi những linh hồn. Những người mà chúng ta biết có thể đang sống tốt trong những tòa nhà, nhưng họ chỉ diễn viên đóng thế trong một waking dream (một trải nghiệm có được khi con người đang trong trạng thái tỉnh nhưng lại cảm giác như đang trong một giấc mơ). Trong thực tế, kiến trúc luôn là nhà của những linh hồn, là nơi cư ngụ của những thực thể siêu hình (metaphysical beings).
Những người bảo vệ cho tính con người của kiến trúc ngày nay đang hoàn toàn nhầm lẫn khi họ cho rằng những công trình kiến trúc nên được thiết kế cho nhu cầu của những con người thực. Tôi muốn họ kể tên một công trình vĩ đại bất kỳ trong lịch sử kiến trúc mà không được xây dựng cho những con người lí tưởng. Điều kiện tiên quyết cho việc tạo ra một kiến trúc tốt là tạo ra một chủ đầu tư lý tưởng cho một dự án sắp tới.
TRẢI NGHIỆM ĐA GIÁC QUAN
Một trải nghiệm kiến trúc đầy ấn tượng sẽ lay động toàn bộ khả năng cảm thụ vật chất và tinh thần. Không dễ dàng để nắm bắt cấu trúc của cảm xúc bởi vì sự vô chừng và đa dạng của chúng. Trong những trải nghiệm này, chúng ta tìm thấy một sự kết hợp của sinh học và văn hóa, của tập thể và cá nhân, của nhận thức và vô thức, của lí tính và cảm tính, của tinh thần và thể xác.
Những biểu tượng và sự kết hợp trong ngôn ngữ của nghệ thuật có thể được diễn đạt theo nhiều cách và khiến nhận thức của con người chuyển hướng từ một sự diễn đạt này theo một sự diễn đạt khác. Adrian Stokers liên hệ tới sự liên kết gần gũi giữa trải nghiệm về đá marble, điêu khắc nổi (low relief) và sự tưởng tượng về nước (water fantasy)
Vậy thì như thế nào về những không gian được tạo ra bởi những giọt nước rơi thi thoảng trong một hầm tối ẩm thấp, những không gian đô thị được tạo ra từ âm thanh của những tiếng chuông nhà thờ, ý nghĩa về khoảng cách mà chúng ta cảm thấy khi âm thanh của một chuyến tàu đêm xuyên qua giấc mơ của chúng ta hay mùi không gian của một tiệm bánh hoặc một cửa hàng bánh ngọt? Tại sao những ngôi nhà bỏ hoang, lạnh lẽo ở khắp mọi nơi đều cùng có mùi của sự chết chóc? Đó có phải là vì mùi mà chúng ta ngửi được thực tế chính là thứ được tạo ra thông qua đôi mắt?
SỰ KHỞI ĐẦU
Tôi đã từng nói chuyện với một tu sĩ nhà thờ về việc thiết kế nhà thờ. Ông ấy đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hiểu biết những nghi thức lễ tế, tính biểu tượng và những quy định bên trong của nhà thờ. Ông trông có vẻ phật ý khi tôi nói rằng chỉ có một người ngoại đạo mới có thể thiết kế một nhà thờ mang đầy tính biểu cảm. Theo quan điểm của tôi, biểu tượng của lòng tin chỉ có thể được biểu đạt một cách mạnh mẽ nhất bởi một người mới với thế giới của niềm tin. Một người mà nếu thiết kế nhà thờ của họ chỉ đơn giản là sự tổ chức của những hình khối được chỉ định thì chỉ có thể tạo ra một sự trống rỗng về mặt cảm xúc.
(Hết)
Người dịch: Lipv
Nguồn tham khảo:
Murray, S. (1998) Jung’s map of the soul: An introduction. America: Open court publishing
Triethoc.edu.vn
(Last accessed 23 February 2020)



